NHÌN LẠI THỜI ẤY  – BỘ MÁY TÍNH BÀN HUYỀN THOẠI!

NHÌN LẠI THỜI ẤY  - BỘ MÁY TÍNH BÀN HUYỀN THOẠI!
NHÌN LẠI THỜI ẤY  - BỘ MÁY TÍNH BÀN HUYỀN THOẠI!

Khi mới tốt nghiệp trường Đại học xong, tôi quyết định không ở ngoài Bắc mà vào Sài Gòn lập nghiệp. Những ngày tháng bỡ ngỡ, từ nơi đô thị phồn hoa đến từng con đường góc phố. Tôi phải mua bản đồ giấy để tìm đường, khi ấy internet còn chưa được biết đến. Thậm chí, điện thoại cá nhân còn chưa có chứ nói gì đến google map như bây giờ. Sau những ngày đầu đi tìm hiểu khảo sát các phố phường, đồng hành cùng tôi là bộ máy tính bàn mà bố mẹ tôi đã mua cho khi còn đi học. Đêm về, tôi lên mạng để tìm hiểu các công ty và đặc biệt là góc tuyển dụng. Đến một ngày, tôi in ra đến hàng 20 bộ hồ sơ để nộp vào những công ty đang tuyển dụng. Lúc đầu là sự từ chối của các nhà tuyển dụng vì thực sự không ai dám nhận một người chưa có kinh nghiệm, chưa thông thạo đường xá và đặc biệt là một chàng thanh niên còn rất quê khi bước chân thẳng vào chốn thị thành bậc nhất Việt Nam như tôi lúc bấy giờ.

Không dừng lại với những lời từ chối đó, bởi trước khi tạm biệt bố mẹ để vào Sài Gòn lập nghiệp, tôi đã xác định rõ mục tiêu là phải kiếm được thật nhiều tiền. Tôi phải mua được nhà tại Sài Gòn, phải có một cuộc sống đàng hoàng, sự nghiệp vẻ vang nơi phố thị này. Cũng chính vì mục tiêu to lớn đó mà những khó khăn ban đầu như sự từ chối của nhà tuyển dụng, hay bất cứ khó nhọc gì tôi đều quyết tâm vượt qua. Tôi luôn thiết lập nguồn năng lượng tốt vào mỗi ngày. Sự lạc quan luôn luôn trong tâm trí. Mặc dù có đôi lúc như muốn gục ngã vì ngay cả tiền chi tiêu hàng tháng còn chưa đủ chứ nói gì đến sự nghiệp như đã hằng mong. Sau khi trải qua những thất bại ban đầu, tôi đã định hướng lại sự nghiệp của mình. Tôi đã có cái nhìn thực tế hơn và xác định được bản thân cần làm những gì để đạt được mục tiêu.

Qua định hướng đó, tôi đã quyết định chọn nghề “sale” cho một sự bắt đầu. May mắn, tôi cũng được nhận vào một công ty với vị trí như mong muốn. Đương nhiên, đây cũng là sự bắt đầu cho một hành trình đầy khó khăn. Bởi nghề “sale” lúc đó thường không có lương cứng mà chỉ nhận hoa hồng. Ít nhiều cũng phải có một nguồn tài chính nào đó để còn đủ trang trải cho bản thân chứ chưa nói gì đến chuyện đầu tư online như bây giờ. Đã có lúc, tôi phải vay mượn khắp nơi mỗi khi thiếu tiền. Khi ấy, tôi nhận ra mình cần lên kế hoạch làm việc một cách thực tế nhất, kỷ luật nhất. Để giới thiệu sản phẩm đến khách hàng, có ngày tôi gọi đến hàng trăm cuộc điện thoại. Mỗi khi tan sở, là người mệt nhoài vì nói chuyện điện thoại quá nhiều. Tối về phòng trọ, tiếp tục với bộ máy tính bàn để lên mạng đăng tin và nghiên cứu về sản phẩm cũng như học thêm các kỹ năng để bán hàng. 

Công việc của tôi cứ lặp đi lặp lại liên tục cho đến khi tôi vỡ ra nhiều thứ. Tôi đã có rất nhiều khách hàng, tôi đã hình thành những kỹ năng bán hàng rất tốt và đã có rất nhiều giao dịch thành công qua những cách làm đơn giản đó. Khi đã có thu nhập, tôi lên kế hoạch đầu tư vào các kênh tìm kiếm khách hàng. Không ngờ kết quả lại gấp nhiều lần so với làm những công việc thủ công trước đó. Đến một ngày tôi nhận được tấm bằng khen của tập đoàn vinh danh tôi là “super sale”. Cũng từ lúc đó, tôi đã mua được nhà và thăng tiến lên các cấp quản lý, lãnh đạo theo lộ trình phát triển nhân sự của công ty. 

Cuối cùng, bằng những sự trải nghiệm, làm việc không mệt mỏi, vượt qua hết khó khăn thách thức và bằng kế hoạch cụ thể, hành động có kỷ luật của bản thân, tôi đã mở được doanh nghiệp của chính mình. Có nhà, có xe, có vợ con đầy đủ tại đất Sài Thành mà chàng thanh niên hồi đó hằng mong ước. Chỉ có điều bộ “máy tính bàn” cũ ấy không hiểu nay đã ở đâu?

Lê Duy Sử